Mặc dù tích trữ theo truyền thống được coi là một triệu chứng của OCD, nhưng bằng chứng đáng kể cho thấy rằng tích trữ thể hiện một rối loạn hoàn toàn khác (Mataix-Cols và cộng sự, 2010). Những người mắc chứng rối loạn tích trữ không thể chịu rời xa các tài sản cá nhân, bất kể những tài sản này vô giá hay vô dụng. Kết quả là, những cá nhân này tích lũy quá nhiều vật dụng thường không có giá trị làm lộn xộn khu vực sinh sống của họ (Hình 2). Thông thường, số lượng đồ đạc lộn xộn quá nhiều khiến người đó không thể sử dụng nhà bếp hoặc ngủ trên giường của mình. Những người mắc chứng rối loạn này rất khó “chia tay” với các món đồ vì họ tin rằng những món đồ đó có thể được sử dụng sau này hoặc vì chúng hình thành tình cảm gắn bó với những món đồ đó (APA, 2013). Điều quan trọng là, chẩn đoán rối loạn tích trữ chỉ được thực hiện nếu tình trạng tích trữ không phải do tình trạng bệnh lý khác gây ra và nếu tích trữ không phải là triệu chứng của rối loạn khác (ví dụ, tâm thần phân liệt) (APA, 2013).

Hình 2