Quá trình nhận thức Tri giác Tri giác chiều sâu

Khả năng tri giác các liên kết không gian của con người trong không gian ba chiều (3D) được gọi là tri giác chiều sâu. Với tri giác chiều sâu, chúng ta có thể mô tả mọi thứ khi nó ở phía trước, phía sau, bên trên, bên dưới hoặc ở bên cạnh những thứ khá

Thế giới của chúng ta là ba chiều, vậy nên việc hiểu được rằng sự biểu trưng trí tuệ của chúng ta về thế giới cũng có thuộc tính ba chiều là hợp lý. Chúng ta sử dụng nhiều tín hiệu khác nhau trong một bối cảnh trực quan để thiết lập cảm giác về chiều sâu. Một số trong đó là tín hiệu từ hai mắt, có nghĩa là chúng ta dựa vào việc dùng thị giác ở cả hai mắt. Một ví dụ về tín hiệu chiều sâu của hai mắt là ở sự chênh lệch của hai mắt, có sự khác biệt rất nhỏ về cách mà mỗi nhãn cầu của chúng ta thu nhận thông tin từ thế giới bên ngoài. Để trải nghiệm thử sự khác biệt này, hãy thực hiện bài tập đơn giản sau: mở thật rộng cánh tay của bạn, thử duỗi một ngón tay bất kỳ và tập trung vào ngón tay đó. Bây giờ, hãy nhắm mắt trái mà không cử động đầu, sau đó mở mắt trái và nhắm mắt phải, vẫn giữ nguyên đầu không cử động. Bạn sẽ nhận thấy rằng dường như ngón tay của bạn chuyển đổi vị trí khi bạn luân phiên giữa hai mắt vì góc nhìn của mỗi mắt hơi khác nhau đối với ngón tay của bạn.

Phim 3D hoạt động trên cùng một nguyên tắc: chiếc kính đặc biệt mà bạn đeo cho phép hai hình ảnh có khác nhau rất nhỏ được chiếu trên màn hình được nhìn riêng biệt bởi mắt trái và mắt phải. Khi não của bạn xử lý những hình ảnh này, bạn sẽ có ảo giác rằng con vật đang nhảy hoặc người đang chạy đang tiến về phía mình.

Mặc dù con người dựa vào các tín hiệu từ hai mắt để trải nghiệm chiều sâu trong thế giới 3D của mình, chúng ta vẫn có thể tri giác được độ sâu trong chuỗi hình ảnh 2D. Hãy nghĩ về tất cả các bức tranh và ảnh bạn đã xem. Nói chung, bạn thu nhận được độ sâu trong những hình ảnh này mặc dù kích thích thị giác ngay lúc đó là 2D. Khi làm điều này, chúng ta đang dựa vào một số tín hiệu của một mắt, hoặc các tín hiệu chỉ yêu cầu từ một mắt. Nếu bạn nghĩ rằng bạn không thể nhận diện được chiều sâu bằng một nhãn cầu, hãy thử để ý rằng bạn sẽ chẳng đâm sầm vào thứ gì đó trên đường khi nhắm một mắt trong lúc đang đi bộ — và, trên thực tế, chúng ta nhận nhiều tín hiệu từ một mắt hơn là hai.

Một ví dụ về tín hiệu một mắt thường được biết đến với tên gọi phối cảnh tuyến tính. Phối cảnh tuyến tính đề cập đến thực tế: chúng ta cảm nhận được chiều sâu khi chúng ta nhìn thấy hai đường thẳng song song dường như hội tụ trong một hình ảnh (Hình 4). Một số tín hiệu về chiều sâu sử dụng một mắt khác là sự xen kẽ, chồng chéo một phần của các vật thể, và với kích thước tương đối lẫn độ gần của hình ảnh với đường chân trời.

Hình 4