Một phương pháp khác để đánh giá nhân cách là kiểm tra phóng chiếu [projective testing]. Loại kiểm tra này dựa vào một trong những cơ chế phòng vệ do Freud đề xuất, đó là phóng chiếu, như một cách để đánh giá các quá trình vô thức. Trong loại thử nghiệm này, một loạt các thẻ không rõ ràng được hiển thị cho người được kiểm tra, người này được khuyến khích thể hiện cảm xúc, xung lực và mong muốn của mình lên các thẻ, bằng cách kể một câu chuyện, diễn giải một hình ảnh hoặc hoàn thành một câu. Nhiều bài kiểm tra phóng chiếu đã trải qua các quy trình tiêu chuẩn hóa (ví dụ, Exner, 2002) và có thể được sử dụng để xác định xem ai đó có suy nghĩ bất thường hoặc mức độ lo âu cao, hoặc có khả năng trở nên bạo lực. Một số ví dụ về bài kiểm tra phóng chiếu là Rorschach Inkblot, Thematic Apperception Test (TAT), Contemporized - Themes Concerning Blacks test, TEMAS (Tell-Me-A-Story) và Rotter Incomplete Question Blank (RISB). kiểm tra phóng chiếu ít bị bóp méo cố ý; và khó để “giả tốt' bởi vì không rõ câu trả lời 'tốt' là gì. kiểm tra phóng chiếu tốn nhiều thời gian hơn cho người đánh giá so với thang đo tự lượng giá. Nếu chuyên gia cho điểm Rorschach bằng cách sử dụng hệ thống chấm điểm Exner, bài kiểm tra được coi là một thước đo hợp lệ và đáng tin cậy. Tuy nhiên, tính hợp lệ của các kiểm tra phóng chiếu khác còn nhiều nghi vấn và kết quả thường không được sử dụng cho các phiên tòa (Goldstein).Test Rorschach Inkblot được phát triển vào năm 1921 bởi một nhà tâm lý học người Thụy Sĩ tên là Hermann Rorschach (phát âm là “ROAR-shock”). Đó là một loạt các thẻ mực đối xứng được một nhà tâm lý học đưa ra cho khách hàng. Khi xuất thẻ ra, nhà tâm lý học hỏi thân chủ, 'Đây có thể là cái gì?' Những gì người làm bài kiểm tra cho thấy những cảm giác và sự đấu tranh trong vô thức (Piotrowski, 1987; Weiner, 2003). Rorschach đã được tiêu chuẩn hóa bằng cách sử dụng hệ thống Exner và có hiệu quả trong việc đo lường trầm cảm, loạn thần và lo âu.kiểm tra phóng chiếu Thematic Apperception Test (TAT) được tạo ra vào những năm 1930 bởi Henry Murray, một nhà tâm lý học người Mỹ và một nhà phân tâm học tên là Christiana Morgan. Khi thực hiện TAT,  ta sẽ được cho xem 8 đến 12 bức tranh không rõ ràng và được yêu cầu kể một câu chuyện về mỗi bức tranh (Hình 2). Những câu chuyện cung cấp cái nhìn sâu sắc về thế giới xã hội của họ, tiết lộ hy vọng, nỗi sợ hãi, sở thích và mục tiêu. Hình thức kể chuyện giúp giảm bớt sự phản kháng của một người khi tiết lộ những chi tiết cá nhân vô thức (Cramer, 2004). TAT đã được sử dụng trong các cơ sở lâm sàng để đánh giá các rối loạn tâm lý; gần đây hơn, nó đã được sử dụng trong các cơ sở tư vấn để giúp khách hàng hiểu rõ hơn về bản thân và đạt được sự phát triển cá nhân. Tiêu chuẩn hóa việc quản lý test hầu như không tồn tại giữa các nhà lâm sàng, và kiểm tra có xu hướng khiêm tốn về mức độ của tính hiệu lực và độ tin cậy (Aronow, Weiss, & Rezinkoff, 2001; Lilienfeld, Wood, & Garb, 2000). Bất chấp những thiếu sót này, TAT vẫn là một trong những bài kiểm tra phóng chiếu được sử dụng rộng rãi nhất.

 

Hình 2

Rotter Incomplete Sentence Blank là một kiểm tra phóng chiếu được phát triển bởi Julian Rotter vào năm 1950. Test này có ba dạng để sử dụng cho các nhóm tuổi khác nhau: dạng ở trường, dạng đại học và dạng người lớn. Trong đó bao gồm 40 câu chưa hoàn thành mà mọi người được yêu cầu hoàn thành càng nhanh càng tốt (Hình 3). Thời gian trung bình để hoàn thành là khoảng 20 phút, vì các câu trả lời chỉ dài 1–2 từ. Đây là test tương tự như bài liên kết từ và giống như các loại kiểm tra phóng chiếu khác, người ta cho rằng các câu trả lời sẽ tiết lộ mong muốn, nỗi sợ hãi và sự đấu tranh. Rotter Incomplete Sentence Blank được sử dụng để sàng lọc sinh viên đại học về các vấn đề thích ứng và tư vấn nghề nghiệp (Holaday, Smith, & Sherry, 2010; Rotter & Rafferty 1950).

 

Hình 3

Trong nhiều thập kỷ, những kiểm tra phóng chiếu truyền thống này đã được sử dụng để đánh giá nhân cách giữa các nền văn hóa. Tuy nhiên, người ta thấy rằng sai lệch trong những test này đã hạn chế tính hữu dụng của chúng (Hoy-Watkins & Jenkins-Moore, 2008). Rất khó để đánh giá nhân cách và lối sống của các thành viên của các nhóm dân tộc hoặc nền văn hóa khác nhau rộng rãi bằng cách sử dụng các công cụ nhân cách dựa trên dữ liệu từ một nền văn hóa hoặc chủng tộc duy nhất (Hoy-Watkins & Jenkins-Moore, 2008). Ví dụ, khi TAT được sử dụng với các thí sinh người Mỹ gốc Phi, kết quả thường là thời lượng câu chuyện ngắn hơn và mức độ nhận dạng văn hóa thấp (Duzant, 2005). Do đó, điều quan trọng là phải phát triển các đánh giá tính cách khác nhằm khám phá các yếu tố như chủng tộc, ngôn ngữ và mức độ tiếp biến văn hóa (Hoy-Watkins & Jenkins-Moore, 2008). Để giải quyết nhu cầu này, Robert Williams đã phát triển kiểm tra phóng chiếu đầu tiên về văn hóa cụ thể, được thiết kế để phản ánh trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của người Mỹ gốc Phi (Hoy-Watkins & Jenkins-Moore, 2008). Phiên bản cập nhật của nhạc cụ là Contemporized-Themes Concerning Blacks Test (C-TCB) (Williams, 1972). C-TCB chứa 20 hình ảnh màu hiển thị cảnh về lối sống của người Mỹ gốc Phi. Khi C-TCB được so sánh với TAT dành cho người Mỹ gốc Phi, người ta thấy rằng việc sử dụng C-TCB dẫn đến độ dài câu chuyện tăng lên, mức độ cảm xúc tích cực cao hơn và nhận dạng mạnh mẽ hơn (Hoy, 1997; Hoy -Watkins & Jenkins-Moore, 2008).TEMAS Multicultural Thematic Apperception là một công cụ khác được thiết kế để phù hợp về mặt văn hóa với các nhóm thiểu số, đặc biệt là thanh niên gốc Tây Ban Nha. TEMAS - viết tắt của 'Tell Me a Story' nhưng cũng là một cách chơi chữ temas (chủ đề) trong tiếng Tây Ban Nha - sử dụng các hình ảnh và dấu hiệu kể chuyện liên quan đến văn hóa thiểu số (Constantino, 1982).